7. “Uống phê phê rồi leo lên xe rú máy chạy gấp về
nhà rất nguy hiểm. Xe chạy nhanh mà mình cứ tưởng nó chạy chậm”, anh Du thường
nói vậy. Anh còn kể mấy lần chạy theo anh Hồ kêu ơi ới, bảo trước sau cũng thấu
nhà, chạy chi mà nhanh rứa. Ai ngờ đi đêm có ngày gặp ma. Chính anh lãnh đủ.
Một hôm, anh từ quán Chiều tà ra về. Mới hơn 7g thôi, trời đã tối dù ánh đèn
điện từ mấy nhà trong xóm đã hắt ra loáng thoáng trên hẽm. Thay vì chạy thẳng
ra khỏi cái cổng đầu đường rộng hơn 3 mét, anh đụi thẳng vào cột trụ bên trái,
bổ nhào xuống đất. “Bà xã” và mấy cháu ngoại nghe cái đụi, hoảng hồn chạy ra.
Gãy một chân, máu chảy đầm đìa, hôn mê bất tỉnh. Xe cứu thương “bị chi, bị chi”
tức tốc chở tuốt qua bệnh viện Trung ương.
Tổng số lượt xem trang
Thứ Sáu, 23 tháng 8, 2013
Thứ Tư, 14 tháng 8, 2013
Chiều tà quán (3)
5. Sáng nọ, mới ngồi vào ghế chưa kịp kêu cà phê,
tôi đã nghe anh Du nói:
- Ngon rứa mà còn kêu thêm cả chục lon Heineken,
không say mới lạ. Anh Hồ đệm vào.
Anh Du nói tiếp:
- Nhưng nó không đằm bằng chai Hennessy hôm thằng Nguyên
đem ở Mỹ về. Rượu Mỹ có khác. Chi chi chứ mình thích rượu Mỹ hơn.
Thứ Ba, 6 tháng 8, 2013
Buồn vui với tuổi thọ
Hẳn ai ai cũng mong mình sống lâu, thọ tỉ Nam
san. Mấy bức tranh Phước Lộc Thọ có hình Nam
Cực tiên ông râu bạc như cước, dài quá ngực, trán thì vồ ra như trái
banh vì chứa đầy nguyên khí, biểu tượng cho sự sống lâu đó. Đôi tranh cách điệu
thì vẽ một cây cổ thụ vì thụ cũng đọc là thọ để chỉ ý đó. Câu thơ “Nhân sinh
thất thập cổ lai hy” đã lỗi thời rồi. Bây giờ, bạn bè tôi ngoại 70 còn nhiều
lắm, mấy cụ còn đi nhậu đều đặn thua gì lớp trai trẻ đâu. Một số đông sống nghiêm chỉnh hơn, sáng đi thể dục, chở cháu đi học, về đọc sách, viết báo, đi lễ chùa, vãn cảnh Phật, chơi cây cảnh, cà phê đàm đạo với bạn bè,...là những tấm gương sáng, đóng góp nhiều cho gia đình và xã hội.
Thế nhưng sống lâu mà còn khỏe mạnh, còn hưởng thụ được thú vui của cuộc sống mới đáng nói. Sống thọ trong bệnh tật, nằm liệt chiếu giường thì quả là rất khổ, khổ cho bản thân mình và khổ cho cả con cháu. Sống thọ trong lú lẫn cũng rối rắm vô vàn. Và đáng sợ nhất là sống thọ trong nghèo khổ và cô đơn như cụ bà dưới đây.
Thế nhưng sống lâu mà còn khỏe mạnh, còn hưởng thụ được thú vui của cuộc sống mới đáng nói. Sống thọ trong bệnh tật, nằm liệt chiếu giường thì quả là rất khổ, khổ cho bản thân mình và khổ cho cả con cháu. Sống thọ trong lú lẫn cũng rối rắm vô vàn. Và đáng sợ nhất là sống thọ trong nghèo khổ và cô đơn như cụ bà dưới đây.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)