Vũ đứng phắt dậy khi nghe tiếng trống vào lớp mặc hai thằng say kia nói
dai. Quả là anh cũng thấm mệt với nghề đi dạy thời này. Anh thấy trời dường như
nóng hơn những ngày khác. Khí hậu trái đất này cũng nổi chứng nổi khùng trong
mấy năm gần đây, đố ai biết khi nào nóng khi nào lạnh. Hôm nay nóng tá hoả thế
nhưng ngày mai không chừng rét run rồi đấy. Thiên nhiên cũng đổ điên, nói chi
con người. Mà giáo viên sao dạo này đổ đốn thế nhỉ? Anh bước vào ngang cầu
thang thì bỗng dừng lại. Hai tấm bảng nằm trong lồng lưới sắt thường được hai
tổ Toán Lý và Văn Sử dán các bài viết cho học sinh tham khảo được gọi là Câu
Lạc Bộ trông lạ hẳn. Thì ra đứa học sinh nghịch ngợm nào đã lột bớt vài chữ để
biến chúng thành CLB ăn học và CLB oán học. Ranh thật, thế mà học hành lại
chẳng ra làm sao, Vũ tự nhủ. Hai cái Câu lạc bộ này từ lâu đã không có một bài
viết nào để thông tri với học sinh thì ăn với oán cũng đúng đấy. Anh tự cắn
nhằn, làm cái hình thức cho oai mà cũng không xong.
Tổng số lượt xem trang
Thứ Sáu, 30 tháng 5, 2014
Thứ Năm, 8 tháng 5, 2014
GIỠN CHỐN SÂN TRƯỜNG (15)
http://nguyenphucvinhba.blogspot.com/2013/11/gion-chon-san-truong-truyen-dai.html
Những chuyện cũ vẫn còn lẩn quẩn trong đầu, Vũ đi vào nhà bảo vệ, vừa thả người xuống ghế thì Quát cũng vào, ngồi phạch xuống ghế đối diện và lên tiếng:
Những chuyện cũ vẫn còn lẩn quẩn trong đầu, Vũ đi vào nhà bảo vệ, vừa thả người xuống ghế thì Quát cũng vào, ngồi phạch xuống ghế đối diện và lên tiếng:
- Trường mình càng ngày càng buồn hí. Sáng ni em mệt đừ. Đạp một két thầy ơi!
- Cậu thì không có cái
gì nói ngoài bia với rượu à? Đợi mình tới mà khoe hả?
Quát giơ cái mặt lì lì bởi men bia chưa tan, đáp:
- Dạo trước em nghe thầy cũng uống như hũ chìm hũ nổi.
Chừ thầy già rồi, uống không nổi nên la tụi em.
Thứ Sáu, 25 tháng 4, 2014
GIỠN CHỐN SÂN TRƯỜNG (14)
Chương 4
Quát đứng nghênh nghênh dưới một gốc cây bằng lăng còi
trước nhà bảo vệ, mặt hồng hồng và thả hơi rượu khi Vũ chạy xe vào. Mùa đông,
cây bằng lăng này đã không còn nhiều lá nữa, xơ vơ như chàng giáo viên dưới
bóng của nó. Ánh nắng chói chang của một ngày nóng bất chợt như mùa hè đổ hầm
hập xuống sân trường đúc xi măng. Sân trường vắng vẻ như mọi ngày trong giờ vào
học. Lại một học kỳ mới sắp trôi qua. Lũ học sinh đã vào lớp để truy bài 15
phút đầu giờ, râm ran tiếng nói chuyện lẫn tiếng ôn bài. Ngoài đường đất quanh
hồ cá cuối góc trường vẫn còn sót mấy trò nghịch ngợm rượt nhau la ơi ới, tiếc
rẻ chút thời gian vàng bạc còn lại để vui chơi. Nhìn cái hồ hoang hoá đã lâu,
Vũ nhớ lại ông hiệu trưởng đời trước, một tay khôn ngoan lanh lợi gấp nhiều lần
so với Dũng, ông hiệu trưởng hiện nay.
Thứ Tư, 16 tháng 4, 2014
GIỠN CHỐN SÂN TRƯỜNG (13)
Cuộc họp nào
cũng lình xình như thế. Sau dăm ba phút, nó thoát khỏi tầm kiểm soát của anh và chạy lung tung theo hướng nào đó tuỳ hứng. Dũng cũng không biết tính làm sao nên cũng chẳng nói
phô gì. Anh biết đáng ra anh không nên làm quản lí. Tự sâu xa của đáy lòng mình,
anh thấy mình chẳng có chút năng khiếu gì về lãnh đạo, chỉ huy. Cần cù, chịu
khó, lù đù như một lão nông tri điền, nhẩn nha làm từng tí một, đúng là phù hợp
với tính anh. Làm chi cũng tính chút công, kiếm tí bỏ túi. Tí tí thôi để khỏi
kết tội tham ô, anh nghĩ. Tích tiểu rồi cũng thành đại, dại gì xé mắm không mút
tay. Tính cách đó thể hiện qua bước đi lững thững, lối làm việc chần chừ và
cách nói lục cục không nên câu kéo gì của anh. Thừa lệnh cấp trên, bảo đâu đánh
đấy là cái nề trong suy nghĩ chẳng của riêng gì anh.
Thứ Năm, 3 tháng 4, 2014
GIỠN CHỐN SÂN TRƯỜNG (12)
Thế nhưng, Dũng
đi làm hiệu trưởng thế là đã qua ba ngôi trường và nỗi hoài nghi đó vẫn vướng
vất nơi anh. Anh tự nhủ, mình vẫn hoài nghi vì mình không đủ thông minh, anh
vốn biết thế, để hiểu được tầm vĩ mô của chiến lược giáo dục. Các ngài tiến sĩ,
các đấng chuyên viên hẳn họ đã nát óc suy tư, đã tìm kiếm hết sách vở mới đề ra
chủ trương này nọ chứ. Thôi, phận mình mình cứ chấp hành tốt chỉ đạo của cấp
trên là xong, trứng làm sao chọi với đá được. Thỉnh thoảng anh nằm mơ thấy anh
hoá thành con bò tót, cứ lao thẳng một cách bất chấp tới tấm vải đỏ. Vải phất
bên đông, anh húc về đông; vải phất bên tây, anh húc về tây. Chốc chốc con bò
tót hoá thành lại đứa trẻ con, tấm vải đỏ hoá thành hai thòng lọng. Hai chiếc
thòng lọng cứ siết vào cổ thằng bé, nó đang lè lưỡi ra, thở ành ạch khó nhọc,
mắt trợn tròn. Tỉnh giấc, mồ hôi vã ra như tắm, anh bồn chồn ngớ ngẩn không
hiểu gì cả.
Thứ Ba, 18 tháng 3, 2014
GIỠN CHỐN SÂN TRƯỜNG (11)
Lão Một Ngà
nguyên là bộ đội phục viên gì đấy, được đi học Sư phạm 7 + 2 rồi sau 75 vào Nam
làm giáo viên chi viện. Giỏi giang đâu không thấy chứ cái miệng lão cứ xoen xoét nói, nào nghị quyết, nào thông tư, nào chủ trương ... nghe muốn nổ cả não. Loay hoay một thời gian, lão lên làm Tổ chức. Lão có một
cái răng nanh quá khổ, dài và cộm lên. Thời xa xưa ấy có sao để vậy chứ mấy ai
quan tâm gì đến thẩm mỹ, làm đẹp như sau này. Giá lão là con gái thì tạm gọi là
có cái răng khểnh duyên. Răng của lão bị anh em gọi đùa là cái ngà voi trời
cho. Thế là lão có thêm cái bí danh Một Ngà một cách cay đắng.
Thứ Sáu, 7 tháng 3, 2014
CÁC VĂN BẢN CHỮ HÁN Ở KHU THÁP TỔ LIỄU QUÁN THIỀN SƯ
Thiền
sư Liễu Quán là Thiền tổ thứ 35 dòng Lâm Tế và là người khai sanh thiền phái
Liễu Quán ở Việt Nam
ta. Ngài đã khai sơn các chùa Thiền Tôn, Viên Thông, Viên Giác ở Thuận Hóa, và
chùa Bảo Tịnh ở Phú Yên.
Ngài
người làng Bạc Mã, huyện Ðồng Xuân, tỉnh Phú Yên, sinh năm 1667 (Đinh Mùi) từ
một gia đình nghèo. Ngài họ Lê, húy Thiệt Diệu,hiệu Liễu Quán, mồ côi mẹ từ hồi
lên sáu tuổi. Năm mười hai tuổi Ngài đi chùa Hội Tôn, gặp thiền sư Tế Viên, và
xin ở lại chùa để học đạo.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)