Tổng số lượt xem trang

Thứ Tư, 20 tháng 11, 2013

GIỠN CHỐN SÂN TRƯỜNG - Truyện dài

 
 

Chương I

            Luyến vừa đi ngang phòng hiệu trưởng thì có tiếng gọi:

            - Cô Luyến, cho tôi gặp một lát!

            Giọng nói khó chịu, nghe nặng nề dù đã cố nói mềm hẳn đi. Luyến điệu nghệ rẽ vào phòng theo kiểu các cô người mẫu đã đi đến mức cuối trên một sàn diễn. Đôi mông tròn bó căng trong chiếc quần rin theo bước chân catwalk tréo qua tréo lại như thách thức những đôi mắt tò mò háo sắc. Nhìn từ sau tới, người ta dễ liên tưởng tới đôi mông của một con ngựa cái đang đi nước kiệu trên đường lộ, hắt qua hắt lại một cách khiêu khích. Ở đây, đôi con ngựa cái học đòi lối đi thời thượng này, đôi mông sau vài lứa đẻ to bề như hai cái thúng con, cứ lúc lắc qua lại thật gai con mắt.

Thứ Sáu, 8 tháng 11, 2013

Điếu Văn bạn Trần Văn Kháng

 
 
Bạn Kháng ơi!

Hỡi ơi!
 
Mới đó nói cười,
Nay đà nín lặng.
Thế là hết, phận người một kiếp, đưa chân cõi Niết tiêu dao,
Âu cũng xong, ván nợ trăm năm, dạo bước non Bồng phiêu lãng.
Đời tạm trú áo cơm vất vả, phó mặc cho bao kẻ còn đây,
Cuộc phù sinh nhà cửa âu lo, ai nỡ trách chi người đã vắng.
Đốt mấy nén hương lòng,
Tỏ vạn niềm thương cảm.