Hoà đi xuống phòng hiệu trưởng nhưng trong bụng anh
cũng nôn nóng mong sao cho xong việc cúng bái ở trường sớm. Hai bảy âm lịch
rồi. Tết đến bên lưng mà anh cũng chưa dọn dẹp chuẩn bị gì cho năm mới trong
nhà anh. Họp chi bộ hằng tháng chậm vài hôm thì chết ai. Liệu ta có làm tốt
nhiệm vụ của ta chưa mới quan trọng chứ, anh thầm nghĩ. Thật ra, trong nhà
trường anh là người chịu nghe nhiều nhất các kế hoạch của nhà trường vì phải có
mặt tại ba nơi: nhà trường, chi bộ và công đoàn. Cả ba nơi cũng chỉ chừng ấy
chuyện mà chuyện hoạt động của nhà
trường thì đã được Phòng, Sở và Bộ đã qui định quá chi tiết. Nghe mãi thành ra
như không nghe nên lắm khi anh chỉ ngồi làm đồng cốt cho có lệ.
Tổng số lượt xem trang
Chủ Nhật, 28 tháng 9, 2014
Thứ Tư, 3 tháng 9, 2014
GIỠN CHỐN SÂN TRƯỜNG (Phụ trang)
Mấy lâu nay tôi bỏ bê cuốn GCST vì một số lí
do như sau. Một, tôi muốn dành thời gian để hoàn thành một công trình nho nhỏ
khác. Đó là biên soạn cuốn Hán Việt tứ tự quán ngữ giản
yếu. Hai, đây lại là lí do căn bản, khi viết GCST, tôi vẫn cho
rằng nó là những cảm nghiệm chủ quan của mình về hoạt động giáo dục của CHỈ một địa phương đặc thù. Với 18 kỳ đăng trên blog, rất nhiều bạn đọc đã
cho biết rằng không phải như tôi nghĩ đâu mà ở đâu đâu cũng có những cảnh tương
tự như tôi đã viết trong truyện. Đó là hình ảnh đau thương, khốn nạn của nền
giáo dục VN. Viết như thế là rất khách quan và đạt tính phổ quát của văn học.
Dẫu vậy, hôm nay đọc bài viết của nhà báo Huỳnh Ngọc Chênh, tôi mới xác tín
rằng mình đã không quá hư cấu và có ý nghĩ đen tối muốn bôi đen nền giáo dục ưu
việt của nước ta. Nói đúng ra, lâu nay
nước ta vẫn chưa có cái gọi là “nền giáo dục”. Đáng tiếc thay!
Tôi xem đây là một “phụ trang: của GCST. Mời các bạn đọc.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)