Tổng số lượt xem trang

Thứ Tư, 12 tháng 2, 2014

GIỠN CHỐN SÂN TRƯỜNG (9)





Thật ra, Luyến cũng chưa hiểu hết nỗi lòng ông Húc. Cái chuồng cu không chỉ là một khoảng không gian nới thêm để làm rộng căn nhà được nhà nước phân cho. Ngàn lần không phải thế. Nó là tài sản của riêng ông, do ông tạo nên, không một sổ sách của ai nào khác có ghi tên. Vâng, ông cũng chẳng hề đăng ký với bất kỳ một cơ quan nào cái tài sản này. Thế mới thú vị chứ. Trong cuộc sống mà mọi cái đều là của tập thể, là do nhà nước quản lí, kể cả mấy cái tư tưởng nằm trong óc người, cái của riêng như thế này là cả một cổ vật hãn hữu. Lòng tư hữu, ý thức cá nhân trong ông nhổm dậy, bám víu vào tim ông khiến đôi lúc ông cười khan một mình.
         Ông có một người bạn cùng quê, đi tập kết một lần với ông. Ông ta đem theo chỉ một lá thư tình của người yêu ra đất Bắc. Ai ngờ cái lá thư đó lại lại làm hại chủ nhân của nó một cách nhẹ nhàng. Trong lúc nhớ nhà lẫn nhớ người yêu, người bạn ông cứ len lén mở thư ra đọc. Lúc đầu đoàn thể nghi đó là tài liệu địch. Về sau thì mới hiểu ra là thư tình. Đọc thư tình cũng có tội, nhớ con gái tư sản cũng không xong: còn tư tưởng cá nhân, còn uỷ mỵ lãng mạn, còn yếu tính chiến đấu…Ông ta phải kiểm điểm, tường trình, cam kết, đại loại là như thế. Cộng thêm lí lịch quan lại của cha, người bạn ông không được kết nạp. Cho đến ngày thống nhất đất nước ông ta cũng chỉ là một anh cán bộ quèn, đầu nón cối, chân dép nhựa...
Như mọi người, ông Phúc chôn sâu xuống mấy lớp đất cái thằng cá nhân vị kỷ đầy tham lam trong ông và không ngớt chìm trong nghị quyết của tập thể. Như một cơ thể con người, không có ý kiến của cái tay, cái chân, cái miệng…, tất cả làm theo ý chỉ của bộ não. Ai cũng vậy. Ông cũng vậy. Mọi người đều không muốn lộ ra có cái gì đó riêng tư độc đáo của riêng mình. Vả lại, ông cũng không biết gì hơn ngoài mấy tờ báo ông đọc hay mấy chương trình phát thanh ông nghe. Dẫu ông tồn tại một cách rất thích nghi, cái ước mơ ấn chứng dấu tích cá nhân trong ông một cách vô hình cứ tìm đường ngoi lên. Cái chuồng cu tầm thường nhỏ hẹp đó xoa dịu cơn khát âm ỉ trong ông. Hẳn đây cũng chỉ là một cái nhìn quá phân tích mà chính ông Phúc, ông cũng không hiểu nổi.
* * *
Luyến không hiểu vì sao hôm ấy mẹ cô khóc. Ôm lấy tấm ri- đô vải hoa đã bạc màu, đầu dúi vào nó, bà có vẻ đau buồn lắm. Cô đã hỏi hai lần nhưng bà cũng chẳng trả lời. Cuối cùng, ông Phúc nói dóng vào:
- Người yêu cũ hi sinh. Không khóc thương sao được. Mẹ mày thì …
Sau này, Luyến mới hiểu ra cơ sự: Nỗi đau của tình yêu thời binh lửa đó với bao chàng trai phải ra đi vào Nam đánh Mỹ. Chiến trường xa xôi, bom đạn tơi bời như cô nghe những người lớn bàn tán. Ngay ở Hà Nội này những dấu tích bom đạn và tội ác của giặc Mỹ vẫn còn đó. Cô ái ngại cho mẹ mỗi khi nghe trong lòng mình những ham muốn dục tình móng lên. Mẹ cô còn trẻ lắm so với cha cô, ông già trưởng phòng hành chính lóc cóc với cái máy đánh chữ suốt ngày ở cơ quan rồi về nhà loay hoay với bộ tách trà và mấy tờ báo. Hẳn trước khi lấy ba cô, mẹ cô phải có đôi ba người yêu sàn sàn lứa tuổi của bà. Họ đi đâu rồi nhỉ mà không phải là ba của cô?
Chuyện tình yêu đối với cô lại là cảnh những cặp trai trẻ ngồi với nhau trong cái công viên trước nhà. Luyến thường lẻn ra đó vào những buổi chiều chạng vang tối. Đèn điện vàng ở các góc đường và lối đi chỉ đủ chiếu sáng một khoảng nhỏ. Các gốc cây khá to và tối đều có những cặp tình nhân chiếm ngụ từ buổi chiều. Phía trước một cặp và phía sau một cặp khác. Họ nói chuyện, họ ôm nhau, hôn hít và rờ mó nhau. Có cặp vật vã đè lên nhau, phanh cả áo quần. Tiếng mắng yêu, tiếng cười rúc rích gợi lắm tò mò trong đầu óc đứa con gái to xác như cô. Họ vội vã, họ trâng tráo, họ liều lĩnh. Họ nhiệt tình, họ thành thật, họ tha thiết với nhau. Mười bốn mười lăm tuổi đầu Luyến mụ mị với các xao xuyến xác thịt lúng búng sôi trong lòng cô.
Cô tự hỏi người ta yêu nhau sôi nổi thế kia sao, vội vàng hấp tấp thế kia sao? Cô đã qua thời con nít khá sớm và bắt đầu chú ý tới chuyện gái trai. Không còn những tò mò trẻ con mà những ham muốn đòi hỏi thoã mãn khi thân xác phổng phao lên. Luyến đâu ngờ chính cũng nơi này cô đã học những bài học tình yêu đầu tiên trong đời.
Một hôm, người cháu trai của vợ ông bác sĩ quân đội ở nhà dưới từ Sài Gòn ra thăm chú. Hắn nói giọng đặc sệt miền Nam, đi giày da, áo sơ mi trắng lốp, trông hiền lành ngây thơ. Lúc đầu hắn làm quen rồi lân la nhờ Luyến dẫn đi thăm Hà Nội:
- Cô chú anh bận quá. Em dẫn anh đi thăm Thủ đô nghe.
- Anh tự mà đi không được sao? Hà Nội tí ti mà. Không lạc đâu mà sợ.
Hắn năn nỉ:
- Đi chơi một mình vui gì. Em đang nghỉ hè mà. Không giúp đồng bào hả, đồng chí gái?
- Ai đồng chí với anh? Luyến lém lĩnh đáp lại.
Cũng vui và mới mẻ, đó là cảm giác đầu tiên của Luyến về hắn. Hắn trạc 20, nói chuyện hay chen những câu thơ tình lạ hoắc. Ta đợi em từ ba mươi năm / Uổng hoa phong nhuỵ hoài trăng rằm, thơ Vũ Hoàng Chương, người Hà Nội đấy, di cư năm 54, hắn nói. Hãy trộn vào nhau đôi mái tóc ngắn dài / Những đôi tay hãy siết lấy đôi vai, thơ Xuân Diệu, ông ấy vẫn ở ngoài này, hắn bảo.
- Anh thuộc nhiều thơ thế à? Luyến hỏi.
- Ai cũng biết mà!
- Họ rảnh thiệt nhỉ? Luyến  thơ ngây hỏi tiếp.
- Rảnh đâu. Thì cũng phải đi làm như mọi người mà kiếm cơm nuôi thân.
Luyến máy móc hỏi lại:
- Làm cho Mỹ Nguỵ chứ gì!
- Dì anh cũng nói như em. Không đi làm với Mỹ Nguỵ thì còn làm với ai ở trong ấy.
Vâng, Luyến cũng chỉ biết có thế. Miền Nam nơi toàn là Mỹ Nguỵ, bọn bán nước cầu vinh, bọn bóc lột ác ôn. Miền Nam bây giờ lại có anh chàng sinh viên nói toàn chuyện trời trăng mây nước và đọc thơ. Hắn có chi gian ác, điêu toa đâu? Hắn có chi u mê đần độn đâu? Ngược lại, hắn biết rất nhiều chuyện hay hay và vô tội vạ. Dạo đó người trong Nam ra Bắc cũng nhiều, người Bắc vào thăm Nam cũng lắm. Luyến lờ mờ nhận ra nơi xa xăm ấy giàu có và lắm của cải. Những con búp bê to đùng, những chiếc xe đạp loè loẹt, những vải hoa sặc sỡ, những bao ni lông xanh đỏ…tiến công ra thủ đô. Cô cố quên đi những bài học về miền Nam giặc Mỹ đã rải thuốc độc không còn một cây tre. Không phải như thế chút nào. Miền Nam, một vùng đất giàu có dẫu là phồn vinh giả tạo. Người thanh niên này cũng là một thứ của cải giả tạo miền Nam gởi ra cho cô chăng? Từ thuở mang gươm đi mở cõi / Miền Nam thương nhớ đất Thăng Long, cô nhớ có lần hắn đọc hai câu thơ này.
Hắn có khá nhiều tiền, tay đeo đồng hồ tự động Seiko, hẳn là con nhà tư sản trong miền Nam. Đó là một điều mới lạ nữa mà Luyến thấy ở hắn. Cả một xấp tiền mười đồng màu đỏ gạch còn mới toanh nhét túi, những đồng tiền mà Luyến thấy mẹ mình nâng niu xếp cất một cách kỹ lưỡng trong chiếc hòm kẽm. Kem Tràng Tiền, phố Tạ Hiền, cửa hàng Phú Gia … đâu đâu hắn cũng muốn Luyến dẫn vào, bảo là để thưởng thức món ăn Hà Nội. Chiếc xe đạp Thống Nhất có khi đưa cả hai qua tận Gia Lâm. Hắn đi chơi và kể chuyện rất nhiều về những nơi mà Luyến chỉ nghe nói đến trong sách: Đà Lạt, Cần Thơ, Huế... và lại đọc thơ: Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất / Anh cho em kèm với một lá thư. Lại của Xuân Diệu, hắn nói.
Dù sao Luyến cũng thấy hay hay và là lạ. Hắn hình như còn yêu thích miền Bắc hơn cả cô. Hắn hỏi thăm cô đâu là đường Cổ Ngư, đâu là phố Sinh Từ, phố Lã Vọng…. Đối với hắn, miền Bắc này như một người yêu cũ phải chia cách đau thương. Trong trí tưởng hắn Hà Nội không phải như cái Hà Nội mà Luyến từng ngày sinh sống. Thơ các thi sĩ ngoài này hắn biết toàn những bài lạ hoắc. Những câu thơ sao mà nghe ngọt lịm như cây kem Tràng Tiền. Những câu thơ lãng đãng bâng quơ tình yêu như những đám mây bàng bạc trời thu Hà Nội. Lâu nay có ai nói đến chúng đâu. Nếu không có cái ngày đất nước thống nhất này, hẳn chúng đã chìm sâu vào dĩ vãng để trở thành những trầm tích khảo cổ như cái trống đồng Ngọc Lũ, hoặc những mũi tên đồng, giáo mác bằng đá,… mà Luyến từng học. Còn có gì nữa ở miền Nam, mảnh đất một nửa tổ quốc của cô? Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát / Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông. Đó lại là một cặp thơ nữa mà hắn hay ngâm nga.
Một lần Luyến rủ hắn đi chơi công viên. Bỗng hắn kéo Luyến vào một thân cây. Cô đẩy hắn ra rồi nửa chừng dừng lại. Hắn ôm lấy cô, hồi lâu luồn tay vào trong áo, cô giơ tay gạt đi rồi không gạt nữa. Bao trai gái chung quanh ôm xoắn xít lấy nhau kìa! Có ai chết đâu. Cô để hắn ôm sát cô vào người, tận hưởng cái cảm giác dịu dàng của lần đầu tiếp xúc với đàn ông. Cô cảm thấy mình lớn lên. Cái cảm giác nhồn nhột mất dần trong đê mê. Cô ép sát vào hắn. Hắn vụng về xoa nắn trên ngực cô. Cả hai không nói gì cả. Hắn lụp chụp hôn cô, mùi thuốc lá nồng nặc. Cô lã người như mất hẳn sức lực.
- Thích không? Cô nghe hắn lên tiếng.
- Hết chuyện à?
Hắn, lại như thói quen, đọc thơ:
- Chao ôi! Thèm nụ hôn đầu.
- Lại thơ. Của ai thế? Cô hỏi trong cơn mơ màng.
Hắn chuyên nói mấy cái chuyện trên trời dưới đất, những chuyện mà Luyến chẳng biết tí ti nào. Có lần hắn nói với Luyến:
- Sống là phải có triết lý.
- Triết lý là cái gì? Luyến ngỡ ngàng hỏi lại.
Hắn tuôn ra một tràng xi lô xi la gì đó. Luyến hỏi:
- Anh ấm đầu à?
- Cô chẳng biết gì cả. Jean Paul Satre, ông triết gia này Tây thật 100% đấy, đã nói thế. Này này ‘La liberté genuine, c’est celui de choisir’. Tự do chân chính là quyền tự do chọn lựa. Sống có triết lí là sống có tự do.
- Chọn lựa thế nào?
- Dễ thôi. Ví dụ trên bàn có rau, có cá, có thịt… Ta có quyền chọn ăn một hai thứ hoặc ăn cơm suông, không thèm đồ ăn.
- Úi dào, cái ông điên này. Sao lại không chọn thịt? Người ta bảo sao mình nghe vậy cho khỏe. Chọn chành cái gì, không khéo sai toét thì hỏng.
Hắn bỗng la lên:
- Chọn sai à? Có thể chọn sai. Đó là bản chất của tự do. Chọn sai muôn năm!
Trong tuần còn ở lại Hà Nội, hắn và Luyến diễn lại nhiều lần trò yêu đương đó. Bây giờ thì Luyến chủ động và khiêu khích hơn. Cô tắm rửa khi trời gần tối, lẻn ra trước chờ hắn ở công viên. Mùi đàn ông, những nụ hôn, những rờ mó đã không còn là khách lạ. Thể xác phổng phao của cô lớn nhiều hơn số tuổi mà cô có được. Cô muốn chiếm lấy nhiều hơn và nghe cơ thể mình vần chuyển trong những đêm nằm thao thức. Cô biết rồi hắn sẽ đi mất đất như những người tình trẻ của mẹ cô nhưng cô không thấy ân hận. Cuộc sống có một chút gì đó để chờ mong. Ông Phúc dạo ấy đã vào Huế công tác. Một hôm, mẹ cô đi trực cơ quan. Luyến đã thôi là con gái vào hôm ấy trong nhà cô. Hắn và Luyến vụng về thám hiểm cơ thể nhau như những đứa trẻ trước một món đồ chơi lạ. Hoá ra cũng không có gì ghê gớm, cái anh sinh viên mê thơ tình này cũng chỉ giỏi cái miệng, cô tự nhủ. Cô giang mạnh chân, rướn người lên cho cơn đê mê ngập lên toàn trí não cô. Cô mơ màng như nghe hắn nói lại: Có thể chọn sai. Đó là bản chất của tự do. Chọn sai muôn năm!
  

40 nhận xét:

  1. Trả lời
    1. Đó là sự tự do. Không ai có thể chắc chắn mình chọn đúng. Ta chỉ chọn theo sự hiểu biết của ta thôi. Chọn sai thì CHỌN LẠI. Có sao đâu.

      Xóa
  2. "Cô mơ màng như nghe hắn nói lại: Có thể chọn sai. Đó là bản chất của tự do. Chọn sai muôn năm!"
    Chúc anh VB luôn vui khỏe và có nhiều bài hay.

    Trả lờiXóa
  3. Muôn năm cho lễ tình yêu
    Muôn năm đất Huế vạn điều yêu thương

    Chúc anh Ba vui khỏe cùng giá rét mùa xuân nha ! (~_~)

    http://media.tinmoi.vn/2014/02/11/thiep-valentine-dep-danh-cho-ngay-tinh-nhan-14210.jpg

    Trả lờiXóa
  4. - Có người đã nói: Chọn lựa nào cũng có những xót xa riêng của nó. Vậy thì khỏi chọn, sống chung với lũ e đỡ nhức đầu hơn !!!
    - Ai có con gái thì chú ý đoạn ni: "chính cũng nơi này cô đã học những bài học tình yêu đầu tiên trong đời." hihi!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Trước sau cũng phải chọn lựa! Được chọn lựa là sướng rồi!

      Xóa
  5. Lau ngay ghe aVB,
    Truyen tu dong truoc, xuan nay van con
    Dai aVB hi, hiiii Ngay ni a vui nghe.

    Trả lờiXóa
  6. Bạn cũ trường xưalúc 02:23 15 tháng 2, 2014

    "Chao ôi! Thèm nụ hôn đầu."
    Một thôi, góp của làm giàu ngày TỈNH NHÂN!

    Trả lờiXóa
  7. Không phải là em không đọc đâu mà em đang muốn bắt thóp người cháu trai vợ ông bác sĩ quân đội đọc sai một số chữ trong lời thơ của Xuân Diệu và Huỳnh Văn Nghệ kìa. Chắc là anh cố ý viết vậy chứ gì? Em biết mà.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nhân vật "chàng sinh viên" đọc tuỳ hứng, chứ đâu phải thầy giáo đang lên lớp giảng văn mô hè!
      Chắc cô giáo CTT đề cập tới mấy câu thơ này chứ gì.

      "Từ thuở mang gươm đi mở cõi / Trời Nam thương nhớ đất Thăng Long"
      (Huỳnh Văn Nghệ)

      Hãy sát đôi đầu! Hãy kề đôi ngực!

      Hãy trộn nhau đôi mái tóc ngắn dài!
      Những cánh tay! Hãy quấn riết đôi vai!
      Hãy dâng cả tình yêu lên sóng mắt!
      (Xuân Diệu)

      Chao ôi ! Thèm nụ hôn quen
      Chong đèn, hẹn sẽ đêm đêm đợi chờ

      ( THƯƠNG CA I - Thơ Lê Thị Ý / Phạm Duy phổ nhạc - TƯỞNG NHƯ CÒN NGƯỜI YÊU

      Xóa
    2. PĐ nói đúng đó. Hắn ngâm thơ đúng mới là chuyện lạ! Hi hi. Thơ tán gái ấy mà. Triết lí cũng học lỏm luôn. Toàn là mấy cái mớ lộn xộn trong cái anh sinh viên bờm xờm đó. Quan trọng gì. CHúng ta hiểu sao mới quan trọng.

      Xóa
    3. Em cũng nghĩ vậy nên mới "ngâm cứu" để hiểu thêm tính cách anh chàng sinh viên nọ đấy.

      Xóa
    4. Nhân vật phụ mà. Để vẽ được toàn cảnh xã hội thời đó.

      Xóa
  8. "Nếu không có cái ngày đất nước thống nhất này, hẳn chúng đã chìm sâu vào dĩ vãng để trở thành những trầm tích khảo cổ như cái trống đồng Ngọc Lũ, hoặc những mũi tên đồng, giáo mác bằng đá,… mà Luyến từng học"

    CÁI GIÁ "THỐNG NHẤT" ĐẤT NƯỚC CHO MIỀN BẮC SAU 1975 NHƯ RỨA, CÒN MIỀN NAM THÌ RĂNG?

    Trả lờiXóa
  9. Cảm Luận của Tôi
    Cho mấy chương sau của
    GIỠN CHỐN SÂN TRƯỜNG
    Từ sân dẫn mở đến nhà phường
    Theo Luyến đi thăm đủ mọi phương
    Chuyện uống rồi ăn qua mó mẫm
    Thói xài lại thử đến ve vương
    Vấn đề khách tạo nên trải thế
    Mấu chốt người theo phải dạo đường
    Xã Hội Chủ Nhân mơ đổng đạp
    Bảng Đỏ Sao Vàng Tư Bản nương
    Nha Trang,18.02.2014
    Võ Sĩ Quý

    Trả lờiXóa
  10. He he,anh ơi,cho tiểu đệ khen' chém gió' một câu: anh phải là VĂN SĨ...chứ ?!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đọc mấy bài rồi mà kết loạn thế? Nói nhỏ kẻo Hội Nhà Văn nghe.

      Xóa
  11. Em ngày nào cũng qua xem anh viết tiếp chưa đấy? Anh viết nữa đi ạ!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bạn thông cảm nghe. Mình hơi bận. Sẽ cố gắng đáp ứng của bạn.

      Xóa
  12. Em ngồi cả buổi chiều để đọc lại tất cả GCST đây anh ạ. "Bài tập" của anh khiến em lo toát mồ hôi. Thầy giáo ơi hôm nay em chưa thuộc bài được, Thầy cho em cơ hội khác nhé! Nhưng nhân vật Luyến càng lúc càng hay, càng thật càng "đời" hơn. Cô ta quá hấp dẫn anh ạ!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thủy đừng quan trong vấn đề. T cứ xem như bày tỏ quan điểm cá nhân về một tác phẩm nào đó. T đọc nhiều, viết nhiều và cuộc sống nội tâm và xã hội phong phú nên mình nghĩ ý kiến của T sẽ vô cùng hữu ích cho mình. Chờ đã mới đăng tiếp,

      Xóa
  13. Mệ VB sống rất thật, cảm hứng rất thật và viết còn thật hơn cả cuộc sống. Tuyệt.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cái cốt lõi của tiểu thuyết là HƯ CẤU. Không có gì thật cả.

      Xóa
  14. Anh Vĩnh Ba viết tiếp đi. Em đọc hết truyện mới nói gì đó được chứ. Em còn đang nghĩ xem tính cách cô Luyến này sẽ phát triển đến đâu mà.

    Trả lờiXóa
  15. Một đề tài mà Thầy khai thác sâu quá -Em chờ đọc những phần tiếp theo nhé -
    Chúc Thầy vui khỏe -

    Trả lờiXóa