Tổng số lượt xem trang

Thứ Bảy, 28 tháng 12, 2013

GIỠN CHỐN SÂN TRƯỜNG (5)

Hôm chở Luyến đi lần đầu, Dũng tâm tình hỏi:
- Văn nghệ văn gừng ri chồng em có ghen không?
Luyến chanh chua đáp:
- Sao lại ghen? Em làm gì mà ghen? Đi công tác ban ngày ban mặt chứ lủi bụi nằm bờ nửa đêm về sáng gì mà ghen. Mà lão cũng có rảnh đâu mà ghen.
- Sao lại không rảnh?

 - Thì bận theo ba cái nắp ken với mấy cái móng đỏ. Đàn ông các anh nhân cái thời lễ hội tóa lạo này nốc suốt ngày đêm. Còn tụi gà móng đỏ thì tràn lan còn hơn quân Nguyên. Tụi nó phục vụ ai rứa? Lão có thèm ngó chi em mà ghen với tuông.
- Nói tức cười chưa. Vợ đẹp ri thì chồng hay ghen chứ sao? Chuyện thường tình mà.
- Đẹp với anh chứ đẹp với ai!
Luyến cứ áp người sát vào lưng anh. Mùi nước hoa, mùi dầu gội cứ xộc xộc vào mũi. Dũng đành nổi máu đàn ông:
- Ngồi yên cho với. Tui chịu không nổi, tông xe vào cột đèn bây giờ.
Luyến nung nẩy người, đáp rặt giọng Huế:
- Tông thử xem răng? Tông thì anh dập mặt trước, cho vợ nó xé xác anh ra. Đi mô? Chở ai mà ra thân thè như ri? Ghen là vợ anh ghen.
Dũng cũng lây cái bạo của Luyến, nói đùa:
- Giỏi hí! Răng cô cái chi cũng biết. Giỏi rứa thì lên làm Hiệu trưởng thay tui hí?
- Trời sinh ra có mấy thằng dại như anh làm rồi.
Quá sức bất ngờ trước câu nói của Luyến, Dũng bực mình nói lớn:
- Thiệt hết chỗ nói. Tôi dại chỗ nào? Cô nói xem nào.
Luyến ngậm ngự một lát rồi nói:
- Thì dại mới không biết chỗ dại của mình.
- Cô răng mà liều mạng quá, nói lung tung bất kể trời đất. Ít ra tôi cũng là thủ trưởng của cô.
Luyến nhõng nhẽo:
- Tội quá thầy Hiệu ơi! Bộ thầy định kỉ luật em vì lập trường tư tưởng chính trị không tốt dám coi thường thủ trưởng cơ quan hả? Rứa mà đòi quần chúng góp ý. Em nói anh dại chứ xúi anh làm giặc đâu. Không nói nữa, lần sau không đi thi nữa.
Yên một lúc thì Luyến chồm tới, ôm lấy anh và nói:
- Tụi trẻ trường mình ghê lắm anh có biết không?
- Ghê răng?
- Đứa nào cũng xem phim sex cả. Coi người ta xà nẹo nhau rồi cười rung rúc.
Anh cù cưa trả lời:
- Mệt quá! Chuyện đời thường mà.
Luyến vùng vằng sau lưng anh:
- Thường cái kiểu đàn ông mấy anh chứ thường với ai đây.
- Cô nói răng lạ rứa? Học sinh mà đóng được phim sex thì cô giáo trường mình xem có gì lạ.
- Mấy đứa chưa chồng mà!
Anh làm liều, nói luôn:
- Chưa thì xem cho biết mà tự giáo dục sinh lí. Thời buổi chừ học sinh cấp I còn học sơ sơ nữa mà.
- Thầy Hiệu ghê hí! Rứa thầy coi chưa? Có khi mô anh coi phim sex không?
- Thì cũng phải coi cho kịp với thời đại chứ.
Luyến nhéo vào lưng anh rồi nói:
- Ui chao! Thầy Hiệu đồi truỵ quá! Em mách với mọi người cho xem.
- Ai tin?
Dũng cảm thấy mình đã trẻ con mà Luyến còn trẻ con, ham chơi, ham lạ hơn. Anh thấy vui vui như ông già nhà quê chơi trò cút bắt hay trốn tìm với con nít. Đôi khi cái bản ngã đàn ông của anh cũng được vuốt  ve và thoả mãn. Ít ra có một cô giáo trẻ đẹp như thế mê mình, một ông giáo nhà quê. Oai ra phết. Nói theo giọng thời đại thì đó là khẳng định bản thân, rằng tôi còn ngon, tôi còn có thế lực, tôi còn được kính phục, vân vân. Tự khẳng định bản thân, vâng, khẳng định bản thân nghe như chính anh thuyết giảng với giáo viên khi động viên họ tham gia các kì thi dạy giỏi, các đợt viết sáng kiến kinh nghiệm, các đợt thi đua gì gì đó.
Đây lại là cuộc thi âm thầm trên đường đời. Bọn đàn ông muôn đời ngu như thế và sẽ chết vì cái ngu của chúng, vì cái bản tính háo danh hão huyền của chúng. Hơn một ai đó là ngon rồi Ta phải hơn người khác, không hơn thì chịu không nổi. Một cái tâm lý kì cục. Nghe đâu một xếp nào đó cũng tằng tịu với một cô bia ôm. Bắt đầu biết đâu cũng chỉ là một trò háo thắng với bạn bè trước một con cóc cái có chút trẻ trung và nhan sắc hơn con sư tử Hà Đông già ở nhà. Rồi có con, rồi mua nhà cho con, rồi trăm vạn thứ tiêu cực đi theo. Cô nhân tình thành nhà thầu cung cấp vật tư cho cơ quan của sếp. Hợp đồng ma quỷ chi đó cả lô lốc máy móc, bàn ghế dổm để nó về tộng về mấy chục cơ quan cấp dưới. Nào hỗ trợ nâng cao trình độ kỷ thuật, nào tiếp cận với công nghệ hiện đại, nào xây dựng cơ sở theo chuẩn quốc gia…để tuồn tiền về cho nhân tình. Bây giờ lão về vườn rồi, còn dày mặt cố xin cái danh hiệu Anh hùng lao động gì gì đó.
Nhưng than ôi, lão đã đi một nước cờ sai lầm. Lão quên phứt đi điều thứ 5 mà các cháu học sinh còn tí tí đã học: Khiêm tốn, thật thà và dũng cảm. Cái quên đó làm lão phạm phải lỗi việt vị, như trong bóng đá vậy. Thêm nữa, cái lòng tham vô đáy nó hại lão. Hai nhiệm kỳ mười năm tròn đã giúp lão vơ vét biết bao thứ vẫn chưa làm nguôi đi tánh tham lam ghê gớm của lão. Lão muốn được cả chì lẫn chài, lão muốn được vừa chan vừa húp ư? Lão muốn được vừa thực vừa danh ư? Sao lão lại không học người xưa mà lui về dưỡng già và vui với điền viên? Đâu có thể thế được. Nó đã chọc tức các đồng nghiệp của lão. Họ vừa mừng vì ghế của lão đã trống thì lão lại phá bĩnh niềm vui của họ. Ngày nao họ đã ẩn nhẫn chịu nép dưới uy quyền của lão, nhịn cho lão trăm thứ rồi mà. Họ nổi giận. Nào, lão ngày nao đã làm nên trò trống gì? Cái xã hội ôi ôi chội chội này có lão góp công vào đấy chứ? Họ cảm thấy không thể nào không dạy cho lão một bài học nhớ đời. Thế là các đồng nghiệp của lão đã nhẫn tâm phủ quyết 10/10.
Lão giờ lại nằm xẹp ở nhà, đau lên ốm xuống. Có tiếng đồn lão bị ung thư, đang chờ chết nên đành khai đứa con tư sinh với vợ, hầu mong kiếm một chút gia sản cho nó. Nhà cao cửa rộng, lắm của nhiều tiền, chức phận thua ai, nay lão trở thành trò đàm tiếu cho các đồng nghiệp đang phơi phới đương chức. Họ là kẻ xa lạ nào vậy? Không, chẳng ai xa xôi gì, họ là những đàn em ngày nào còn một tiếng anh đúng, hai tiếng thủ trưởng tài thật. Thế mà gặp nhau họ còn hỏi, mày đi điếu lão vượn già đó chưa? Cuộc đời nó tàn nhẫn thế đó! Còn anh, một hiệu trưởng cấp 2 trường vùng ven, là cái quái gì trong xã hội này mà sợ. Có người đẹp xum xoe, anh cảm thấy mình có thế giá, chẳng phải là bị gái xỏ mũi như mấy tay giáo viên rỗi công, độc miệng trong trường nói.
Anh đâu ngờ cái thế giá đó nó vô hình trung hại anh. Anh nghĩ đến những điều Hồng nói. Thực sự mọi chuyện đó chẳng xa lạ gì với anh. Anh cũng như mọi sinh vật đực trong cõi trần này, cần giao hoà với một con cái nào đó cho thoả mãn cái bản năng đực hiếu thắng. Đúng ra anh chỉ muốn làm một chuyến phiêu du mạo hiểm như hoàng tử Sinh Bá trong chuyện 1001 đêm. Cái thằng con nít nông dân ham chơi trong anh nó dụ dỗ anh. Nhưng cái gọi là luân lí nó qui định như thế nào trong một thời điểm nào đó thì anh phải tuân theo. Anh đã vi phạm rồi. Một ngàn lần anh cảm thấy mình tội lỗi và ray rứt.
Một lần trà dư tửu hậu với các bậc cao niên, anh biết được ông thầy hiệu trưởng ngôi trường tiểu học đầu đời của anh thậm chí còn không biết con mình là ai. Có đứa trẻ nào thưa ba là ông hỏi ngay, mẹ con tên gì. Nghe đâu thầy Hiệu này có gần 10 bà, xấp hai lần nhân vật chính trong phim “Đèn lồng đỏ treo cao” của Trương Nghệ Mưu. Ông ta là người đông con nhất trong một danh gia vọng tộc xứ này. Anh còn nhớ  hình dáng của ông hiệu trưởng khả kính kia. Cái trán hói bóng, tóc lơ thơ hai bên thái dương, luôn luôn áo trắng bỏ vào quần, mắt đeo kiếng trắng, lạnh lùng và nghiêm khắc. Cái đáng sợ nhất của ông là chiếc roi mây mà ông nhịp nhịp trong tay khi đi trên hành lang trường vào những giờ ra chơi.  Rồi những tiếng roi rít như xé gió vào những chiếc mông non ngỗ nghịch là ấn tượng nhất. Lũ học sinh như anh hằng ngưỡng mộ con người  của kỷ luật và đạo đức kia. Có thằng chỉ nghe tiếng ông gọi để nhờ việc đã té đái trong quần hay hai đầu gối run rẩy gõ vào nhau. Ai lại bảo ông thầy Hiệu đáng kính kia là con dê già đạo đức giả. Ông chỉ trời sinh hơi mạnh sinh lí thôi, uống hơi nhiều thuốc bổ thận thôi. Nguỵ biện ư? Đôi khi Dũng cũng tự hỏi phải thế chăng? Thời ông nội của Dũng có lẽ chẳng ai thắc mắc sao một ông giáo lại lấy hai hay ba vợ cả. Thế mà hoá hay, đỡ mất công phải trốn trước núp sau như ri.
Nghĩ miên man rồi anh hỏi Luyến:
- Nè, kỳ nay liệu có kiếm được cái giải nào không?
- Chắc chắn, thầy Hiệu ơi! Vừa hát, vừa nhìn mấy ông giám khảo cười cười, nhấp nháy lông nheo là có ngay. Văn nghệ huyện xã mà. Chết chi ai mà tiếc.
- Cô nói sao tui không hiểu.
- Nhà quê như thầy hiểu sao nổi. Mấy lão thấy em cười cười là tưởng lột được quần của em rồi. Hi hi, mấy lão tội chi không thả một tờ giấy lộn mà câu.
- Trời đất!

47 nhận xét:

  1. HD lại được đọc truyện nhiều kỳ của anh, cảm ơn anh nhé. Những suy nghĩ của nhân vật sao thật quá vậy anh?

    Trả lờiXóa
  2. Tiểu thuyết mà như thật bác VB ơi...! Có hình bóng của anh hiệu trường em trong đó. Ở cái đoạn cố vơ vét hết sạch trước khi nghỉ hưu, chưa đầy 1 năm thì phát hiện ung thư, đang chờ về ...
    Chúc bác ngày mới an vui!

    Trả lờiXóa
  3. - Nhà quê như thầy hiểu sao nổi. Mấy lão thấy em cười cười là tưởng lột được quần của em rồi. Hi hi, mấy lão tội chi không thả một tờ giấy lộn mà câu.
    -----------------------------------
    Em tâm đắc vô cùng với câu này. Vì nó giống hiện thực "trần trụi" của em quá! Đọc toàn câu chuyện, em nhớ đến một vị Hiệu trưởng, rồi lên chức Sở của tỉnh em. Cả đời phấn đấu vì sự nghiệp, vợ con đề huề, uy tín cũng lớn lắm. Cuối đời, thân bại danh liệt chỉ bởi một con bia ôm. Ông hiệu Dũng này cũng coi chừng. Luyến sắc sảo nhưng em không đồng tình với lối sống của Luyến. Nhưng cô ấy ấn tượng đấy.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hư cấu mà lại trúng đậm hè. Cám ơn ghé đọc. Giới thiệu mình thêm vài độc giả nghen.

      Xóa
  4. Tâm lí thời đại, độc đáo lắm bạn ạ. Xáp vô đọc là đọc miết...khakhà!
    Chờ xem tiếp đây!

    Trả lờiXóa
  5. Một tuần mới với nhiều may mắn, thành công và đón năm mới Giáp Ngọ -2014 nhiều niềm vui anh nhé

    Trả lờiXóa
  6. Anh viết quá sắc sảo. Trước đây, khi làn quen với anh ở Blog cũ, em chỉ nghĩ anh là một nhà nghiên cứu văn học, lich sử và các vấn đề khác của xã hội với kiến thức uyên thâm thôi. Giờ mới biết anh còn là một nhà văn với ngòi bút phân tích tâm lí nhân vật quá tài tình nữa. Anh có in thành sách không vậy?

    Trả lờiXóa
  7. Sang thăm anh để chúc anh năm mới an khang thịnh vượng.

    Trả lờiXóa
  8. Lâu rồi mới lại đọc bài của Thầy Ba, hay và hấp dẫn nhé!

    Trả lờiXóa
  9. Sao mà đúng quá Mệ ơi . Mới đọc phần ( 5 ) mai mốt về Huế sẽ tìm đọc từ đầu . Thân

    Trả lờiXóa
  10. Chúc mừng năm mới anh Vĩnh Ba. Chúc anh mau viết tiếp truyện cho mọi người đọc anh nhé! Em là nhà giáo mà chả viết được một truyện nào về nghề của mình cả. Em tệ quá anh nhỉ!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mới có 3 người thôi: Luyến, Dũng và Hồng. Tiếp theo còn nhiều người mới ra săn trường được.

      Xóa
  11. Chuyện viết như ri thì hẳn là người viết đã từng trải qua rồi. Như là chuyện của chính tác giả kể lại. Hu hu "lạy ông tui ở bụi này!".Năm mới đã đến ngoài cửa rồi a3!
    [img]http://dl9.glitter-graphics.net/pub/2633/2633939kf1dz42r3a.gif[/img]

    Trả lờiXóa
  12. Truyenj phê phán hiejn thực sát xương sườn. Nhi chờ đọc tiếp> Kính chúc Thầy 2014 vinh an sức khỏe, bút lực dồi dào

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hiện thực nhưng KHÔNG phê phán. Sự thực thế, ai hiểu sao thì hiểu.

      Xóa
  13. Nhân vật Luyến thì ở đâu cũng có chỉ khác mức độ thể hiện với anh hiệu thôi.
    Họ biết lợi dụng điểm mạnh của mình để tiếp cận anh hiệu mang lại lợi nhuận cho bản thân cũng là "lẽ thường tình" mà bác.
    Năm mới 2014, Red chúc bác và gđ an khang thịnh vượng!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Còm quá xuất sắc. Đúng là lẽ thường tình. Mình không CHÊ đâu. Hồi 2 sẽ rõ.

      Xóa
  14. Cảm đề
    Phần 5
    Giỡn Chốn Sân Trường

    Nhân vật bắt đầu cuốn hút nhau
    Mời mèo ăn mỡ có chừa đâu
    Hiện là bưng kín chưa rụt cổ
    Mai ấy bễ tung cố bịt đầu
    Dục vọng mơn man hoa lẫn bướm
    Lực quyền ve vuốt lá cùng sâu
    Học đường ngầm diễn trò chim chuột
    Sung sường mấy hồi tiếp khổ đau
    Nha Trang,1.1.2014
    Võ Sĩ Quý




    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thơ như suối chảy từ nguồn
      Đọc qua bay vía mất hồn ngẩn ngơ!

      Xóa
  15. hiiii...chuyện càng lúc cành hấp dẫn đây vậy thì em viết tiểu thuyết''Đùa trong mạng ảo'' để cạnh tranh với anh nghe...
    Mời anh VB qua nhà ủng hộ ca khúc Mẹ phổ thơ của HD NM nhé Chúc anh và gia đình một năm mới tốt đẹp

    Trả lờiXóa
  16. Anh viết nữa đi, em qua để chờ đọc hoài, hồi hộp quá!

    Trả lờiXóa
  17. Mối tình vụng trộm của sếp và nhân viên thực tế còn ly kỳ hơn anh ạ .Trong gia đình của họ ,vợ hoặc chồng cũng có tình cảm ngoài luồng ;ông ăn chả bà ăn nem : bình đẳng coi như huề 1-1 .
    Chúc anh VB chủ nhật vui nhiều .

    Trả lờiXóa
  18. chừ mới đọc của chú ,.. hay lắm chú ạ. khen thật đó

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Rất hân hạnh đón đại huynh ghé chơi. Mời đại huynh đọc tiếp và giúp ý kiến.

      Xóa